Trong phòng ngủ này cũng chỉ có một mình anh ta ở, xem ra đãi ngộ không tệ. Nhưng sau khi anh ta gặp chúng tôi lại chỉ hoàng sợ mà không kinh ngạc, rõ ràng là đã sớm biết chuyện gì đó.
Sau khi nhìn ảnh chụp bên trong điện thoại, anh ta không trả lời được, sắc mặt vàng như màu đất, nhưng không nói một từ nào về vấn đề của tôi.
Tôi cũng không nóng nảy. Bởi vì sau khi Dương Thần đi vào trong phòng đã tìm khắp nơi. Vừa rồi khi chúng tôi nói mấy câu, Dương Thần đã gõ vào một cục gạch khẽ nói:
- Ở đây rỗng.
Ánh mắt tôi liền sáng ngời. Nếu rỗng thì chứng tỏ có vấn đề. Tôi bảo Thiệu Bồi Nhất vẫn đè anh ta lại còn tôi đi tới trước mặt Dương Thần. Chỉ thấy hắn đã ngồi xổm xuống, lấy từ trong lòng ra một công cụ nhỏ và cắm vào khe hở của cục gạch, chỉ cạy vài cái đã cạy được cục gạch lên. Móc ra nhìn thì thấy phía dưới có một cái lỗ, bên trong là một đầu người!
Nhưng sau khi Dương Thần cầm ra, tôi mới nhìn thấy rõ. Hóa ra cũng không phải là đầu người, mà là đầu của một con rối, không biết thân con rối đâu mà lại có một cái đầu để ở bên trong, trên đầu dán bùa chú và cắm đầy châm, còn có sợi chỉ đen quấn đầy, cũng không biết là dùng làm gì.
Mấy người chúng tôi nhìn thấy cái đầu rối quỷ dị này thì ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng không khỏi thấy ớn lạnh. Thiệu Bồi Nhất nhéo người kia ngã xuống dưới đất. Tôi cầm lấy cái đầu con rối và đưa tới trước mặt anh ta, lạnh lùng nói:
- Anh tốt nhất nên cố gắng phối hợp như lời tôi nói, bằng không tôi tuyệt đối sẽ làm cho anh sống không bằng chết. Nói, anh tên là gì, tại sao phải làm phép hại người?
Tôi vận dụng lực tinh thần vào câu nói sau cùng, cho dù giọng nói không lớn nhưng làm cho anh ta giật mình, cả người suýt nữa tê dại, buột miệng nói:
- Tôi là Hồng Hạo, tôi, tôi không phải là làm phép hại người, tôi chỉ là, chỉ đang giúp người tìm một thứ...
Khi anh ta nói ra câu này, tôi và Thiệu Bồi Nhất nhanh chóng liếc nhìn nhau. Không ngờ anh ta đang tìm đồ?
- Anh đang tìm gì mà phải dùng tới cách này, anh lại giở trò quỷ gì với cái mặt quỷ này, nói!
Tôi quát một tiếng chói tai, Hồng Hạo lại run lên, ấp úng, không chịu nói ra sự thật, đồng thời đảo tròng mắt giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Nam Cung Phi Yến chờ tới mất kiên nhẫn, năm ngón tay chộp tới, đẩy anh ra đập vào cánh cửa, lạnh lùng nói:
- Nếu anh không chịu nói cho đàng hoàng, vậy tôi sẽ tới giúp anh.
Đầu ngón tay của Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên xuất hiện khói trắng, lại giống như Cửu m Bạch Cốt Trảo trong phim truyền hình vậy. Tôi cũng nhìn tới ngây người. Tiếp theo chỉ thấy gương mặt Hồng Hạo đã tái nhợt, dáng vẻ suy sụp không chịu nổi, ánh mắt dần dần mơ màng.
Nam Cung Phi Yến rút tay lại, cười híp mắt nói với tôi:
- Được rồi, em hỏi đi.
Tôi cũng mỉm cười nhìn cô và tiện tay vỗ bàn một cái:
- Nói, anh rốt cuộc là đang hại người, hay đang tìm đồ!
Ánh mắt Hồng Hạo mơ màng, lúng ta lúng túng nói:
- Tôi, tôi đang tìm đồ, tôi không hại người...
Tôi ngẩng đầu nhìn Nam Cung Phi Yến, cô ấy cũng khẽ gật đầu với tôi, xem ra lời này không phải là giả. Sau đó tôi lại hỏi:
- Anh nói anh không hại người, vậy tại sao anh làm tà pháp này, đêm hôm khuya khoắt làm mặt quỷ hù dọa người, anh rốt cuộc đang tìm đồ gì?
- Tôi, tôi là vì tìm đồ mới làm như thế, người kia nói cho tôi biết, phải tìm được vật kia, đó là… là một cái gương...
Anh ta vừa nói ra lời này, tôi lập tức ngẩng đầu liếc nhìn Thiệu Bồi Nhất, trên gương mặt cậu ta cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Cái gương?
Chẳng lẽ là cái gương bạc mà Thiệu Bồi Nhất tìm được sao?
- Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc là cái gương gì, tại sao phải sử dụng cách này để tìm? Anh nói người kia là ai?
Nghe tôi truy hỏi, Hồng Hạo trả lời lộn xộn, gián đoạn, câu trước không liền câu sau, kể.
Hóa ra là khoảng hai tháng trước, sau khi vừa khai giảng không lâu, ban đêm Hồng Hạo gặp phải một người thần bí dễ dàng khống chế được anh ta, cũng thi triển một pháp thuật rất mơ hồ ngay trước mặt, lập tức làm cho anh ta bị dọa tới ngu người. Người thần bí kia nói muốn Hồng Hạo giúp đỡ, tìm đồ ở trong trường học, cũng truyền cho anh ta một loại bí thuật đặc biệt, cho anh ta cái đầu con rối kia, muốn anh ta trong vòng nửa năm phải tìm được đồ, bằng không lại tới lấy tính mạng của anh ta.
Hồng Hạo tất nhiên rất sợ hãi, vì vậy chỉ đành phải làm theo lời người kia căn dặn, cũng bỏ số tiền lớn để được ở một mình một phòng, cũng theo lời người kia nói, chôn đầu con rối xuống đất, phối hợp với bí thuật này lập tức nhập hồn ở trên đầu rối, linh hồn xuất khiếu mà chạy khắp nơi trong tường, tìm kiếm cái gương như người kia đã nói.
Pháp thuật này làm tinh thần hao tổn rất lớn. Mỗi ngày Hồng Hạo cũng chỉ có thể thi triển một lát vào ban đêm, cứ như thế qua một tháng đã thật sự làm cho anh ta phát hiện được một cái gương kỳ lạ ở trong một bức tường, hơn nữa rất khéo là ở tầng dưới chỗ phòng ngủ của anh ta.
Nhưng anh ta phát hiện ra cái gương lại không thể lấy ra, vì vậy anh ta thông báo với người thần bí kia. Người thần bí lại nói cho anh ta biết nên làm thế nào. Hồng Hạo lại theo lời căn dặn tìm được chỗ cái gương, bắt đầu thi triển pháp thuật ở đó.
Cách này nói ra cũng đơn giản, chính là thi triển bí thuật giả quỷ dọa người, lấy một loại nguyên liệu thần bí vẽ ra mặt người ở trên vách tường, lấy bí thuật trợ giúp mà nhanh chóng tiến vào bức tường, sau đó người thi triển pháp thuật ở một chỗ khác để thi triển pháp thuật, mặt người kia sẽ theo tâm ý của anh ta hiện hình. Mặt quỷ mà Nghiệp Tường Phi nhìn thấy lúc nửa đêm là như vậy.
Sau thời gian dài, dĩ nhiên sẽ có người tới quản chuyện này, khả năng lớn nhất là đập bức tường ra, xem bên trong rốt cuộc có gì, cứ như vậy, bức tường bị đập ra, gương bạc bên trong cũng sẽ xuất hiện, người kia cũng đạt được mục đích.
Mà vào đêm chúng tôi đập tường ra, thật ra đã không có chuyện gì. Nhưng Hồng Hạo hoàn thành chuyện này lại muốn xem tình hình dưới tầng thế nào, vì vậy lại dùng năng lượng của đầu rối này làm linh hồn của mình xuất khiếu, nằm úp sấp ở trên trần của tầng dưới muốn điều tra tình hình. Nhưng anh ta bị Dương Thần phát hiện và kêu lên một tiếng. Tất cả mọi người đứng lên. Hồng Hạo đầy vẻ đắc ý, đang diễu võ dương oai trên trần nhà, lại không ngờ tôi vọt vào, đánh ra một chữ Đuổi, vừa vặn đập vào trên mặt anh ta. May mà anh ta chạy nhanh, bằng không cả mặt cũng sẽ bị tổn thương. Chỉ có điều trong lòng anh ta muốn trả thù, vốn định đột nhiên tấn công cắn tôi một cái lại không thành công, cuối cùng chỉ đành phải le lưỡi, phẫn nộ thu pháp thuật.
Hồng Hạo nói đến đây thì xem như đã làm rõ sự thật, chúng tôi cũng đã hiểu. Tất cả nhìn nhau lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì chuyện này không thể tưởng tượng nổi, sợ rằng lật khắp tất cả chuyện khủng khiếp trước kia cũng không giải thích như vậy. Chúng tôi tìm tới tìm lui, không ai ngờ được, bức tường mặt quỷ này thật ra lại như vậy.
Thiệu Bồi Nhất suy nghĩ một lát rồi tiện tay lấy ra cái gương bạc này, nói với Hồng Hạo:
- Anh xem, có phải thứ anh muốn tìm là vật này không?
Hồng Hạo híp mắt, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn qua, một lát mới gật đầu nói:
- Đúng, chính là cái này. Tôi đã từng nhìn thấy nó ở trong bức tường...
Thiệu Bồi Nhất lại ngẩng đầu nhìn tôi rồi nhìn Nam Cung Phi Yến. Ba người chúng ta đều cảm thấy không hiểu, Dương Thần đứng ở bên cạnh không nói lời nào, chỉ đầy nghi ngờ nhìn chúng tôi, đồng thời nghịch cái đầu con rối kia với vẻ rất hứng thú.
Tôi lại hỏi hắn:
- Người thần bí mà anh nói rốt cuộc là ai, trông hắn thế nào?
Ánh mắt Hồng Hạo ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương bạc trong tay Thiệu Bồi Nhất, do dự nói:
- Hắn, hắn là, là...
Cho dù anh ta lắp bắp nhưng mấy người chúng tôi biết đây là thời điểm quan trọng nhất, đồng thời tập trung tinh thần. Nhưng chờ một lát, không đợi Hồng Hạo nói ra khỏi miệng, ở trong cơ thể anh ta đột nhiên có một bóng đen vọt ra. Chúng tôi bất ngờ không kịp đề phòng, bóng đen kia đã cướp được gương bạc trong tay Thiệu Bồi Nhất, hét lên một tiếng và vỗ cánh phá cửa sổ ra ngoài!
Nam Cung Phi Yến phản ứng nhanh nhất, thò tay chộp lấy nhưng vẫn chậm một chút, chỉ lấy được một nắm tóc. Tôi cũng xông tới phía trước cửa sổ, đã thấy bóng đen này vô cùng nhanh nhẹn nhảy xuống cửa sổ, chỉ thấp thoáng trong trời đêm đã hoàn toàn biến mất, làm cho tôi muốn đuổi cũng không đuổi được.
Thiệu Bồi Nhất cũng lao tới, thấy tình huống khẩn trương như vậy liền trèo lên bệ cửa sổ muốn đuổi theo. Nam Cung Phi Yến giậm chân, trên gương mặt cũng đầy căm hận, tiện tay kéo cánh tay Thiệu Bồi Nhất và kêu lên với tôi:
- Tiểu Thiên, cậu canh giữ ở chỗ này, chúng tôi đuổi theo kẻ địch!
Cô ta nói xong, hai người đều nhảy từ cửa sổ tầng bốn ra ngoài. Tôi cũng cuống lên. Các người đuổi theo kẻ địch, bảo tôi ở đây coi chừng à? Tôi cũng muốn đuổi theo, nhưng khi bước chân lên bệ cửa sổ, chỉ thấy hai người đã xuống đến mặt đất, chạy nhanh như chớp đuổi theo một hướng.
Được rồi, lúc này tôi hoàn toàn không có cách nào đuổi theo nữa, tôi cũng giậm chân, dù không cam lòng nhưng lúc này chạy xuống tầng chắc chắn cũng không kịp nữa rồi. Tôi quay đầu nhìn Hồng Hạo thấy anh ta sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh, trên mặt có một tầng khí đen bao phủ, lại giống như một người chết vậy.
Tôi oán hận cắn răng. Người này hại người, tôi còn phải cứu anh ta. Nhưng không có cách nào, tình huống bây giờ không rõ ràng, chắc chắn không thể để cho anh ta chết được. Tôi hỏi Dương Thần:
- Đây rốt cuộc là pháp thuật gì vậy?
Dương Thần nhíu mày nói với tôi:
- Dựa theo cái nhìn của tôi, đây cũng là một loại thuật Yếm Thắng vô cùng cao minh, không giống với nhân vật bình thường lợi dụng con rối gỗ trên thế gian. Thuật Yếm Thắng này đã có thể lấy hồn thi triển pháp thuật, thậm chí không cần người thi triển pháp thuật tự mình đứng ra, chỉ tìm một con rối như Hồng Hạo là có thể thay hắn thi triển pháp thuật, thậm chí còn có thể bố trí một pháp thuật khác ở trong cơ thể Hồng Hạo. Đây càng là đạt tới trình độ lấy người thi triển pháp thuật, có thể nói là thay đổi liên tục, quỷ thần khó phòng. Người thần bí kia tuyệt đối không đơn giản.
Nghe lời hắn nói, tôi hít một hơi thật sâu, chân mày cũng nhíu chặt. Tôi cúi đầu nhìn mấy sợi tóc Nam Cung Phi Yến vừa chộp được đang bay trên mặt đất. Sau khi nhặt lên xem lại cảm thấy thứ này giống như vật thật, lại dường như vật ảo. Đột nhiên tôi nhớ tới một vật.
Đây hình như là lông trên thân của con ma núi kia!
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nắm lấy Hồng Hạo muốn hỏi rõ ràng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì tôi lại chậm rãi buông ra, lặng lẽ lắc đầu, trong đầu hiện lên bóng dáng của một người.
Người trẻ tuổi thần bí kia đã từng giao hẹn một trận quyết tử với tôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo